top of page

Dòng chảy Việt: Khi thế hệ NTK trẻ kéo ký ức lên sàn diễn

Thời trang giờ là bản đồ ký ức — Gen Z Việt không chỉ mặc, họ kể chuyện. Từ mái tóc của bà, vòm lăng của triều cũ đến phù sa Cửu Long, những nhà thiết kế trẻ đang dệt lại di sản thành ngôn ngữ mới: táo bạo, khéo léo và rất… Việt.

Có một thứ đẹp nhất khi người trẻ không chạy trốn quá khứ mà ôm lấy nó — uốn nắn, thử nghiệm, rồi cho nó thở trong hình hài hiện đại. #ProudlyVietnamese bây giờ không phải là hashtag cho đẹp nhìn, mà là phong cách sống: lấy di sản làm chất liệu, cá tính làm form, và khai thác ký ức để tạo khác biệt. Những bộ sưu tập vừa trình làng không đơn thuần là quần áo — chúng là album, là bản đồ, là những câu chuyện nhỏ được may khâu cẩn thận.

Mái tóc — khi tóc quê trở thành thiết kế

Minh Thư đem đầu tiên đến trước mắt: mái tóc — biểu tượng của phụ nữ Việt — được bóc tách, phóng to và kiến tạo thành cấu trúc. Không phải là mô phỏng đơn thuần: cô dùng kỹ thuật rập 3D để biến dáng tóc thành đường may, nếp gấp và khoảng rỗng. Khi áo tứ thân, ngũ thân hoặc các chi tiết cổ điển xuất hiện, chúng không còn bị đóng khung trong viện bảo tàng; thay vào đó, mái tóc trở thành khung kết cấu cho váy, là mảng họa tiết đối thoại cùng vải hiện đại. Ở đó có Bắc, có Trung, có Nam — từng miền hiện lên qua một nếp gấp, một sợi chỉ. Minh Thư không làm hoá đá ký ức, cô làm cho ký ức cử động.

Chiêu Vân — vương triều được nhuộm ánh sáng

Nhi Phan đọc lịch sử như đọc nhạc: Lý Chiêu Hoàng không là tượng đá mà là nhịp điệu. Chiêu Vân dùng hoa văn Lăng Khải Định như một bộ ngôn ngữ kiến trúc — vòm, bậc thang, cửu long — rồi dịch chúng vào phom áo. Kỹ thuật ren Vơ-ni thôn Hạ Mỗ được tái sử dụng như nét chạm, như lớp vảy sáng dưới ánh mặt trời. Nhưng điều khiến bộ sưu tập này vang lên là cách Nhi Phan cân bằng: cổ điển không áp đảo, hiện đại không phản bội. Kết quả là trang phục có thể đứng trên sàn catwalk lẫn trong không gian lễ hội truyền thống — vừa uy nghi, vừa rất đời.

Cửu Long Giang — phù sa, thêu tay và ký ức đồng quê

Châu Hải Ngọc kéo miền Tây lên vải bằng thủ công tinh tế: thêu tay, dát vàng, nếp xếp như sóng. Ở những tà áo ấy, bạn thấy hình ảnh rừng tràm, lũy tre, vệt nắng cuối ruộng. Không phải là minh họa du lịch, mà là khúc ru: kĩ thuật được dùng như ngôn ngữ cảm xúc. Khi vật liệu thân thiện môi trường được chọn thay vì lụa xa xỉ không cần thiết, thông điệp rõ ràng — thời trang có thể đẹp mà vẫn biết giữ đất mẹ.

Không chỉ là làm đẹp — mà là nhận diện

Điều chung của những nhóm tác phẩm này không chỉ là “lấy cảm hứng Việt”, mà là tái định nghĩa bản sắc: họ làm cho di sản trở nên cá nhân, để mỗi bộ đồ có thể là lá thư gửi về quê. Và quan trọng hơn — họ đang viết ra một mô hình bền vững cho ngành thời trang Việt: ít ồn ào, nhiều thủ công, nhiều kể chuyện, ít sao chép.

Thế hệ NTK trẻ đang cho ta thấy: muốn thuộc về thời đại, không nhất thiết phải quên gốc rễ. Họ biến di sản thành vốn sáng tạo — có thể bán, có thể trưng bày, có thể truyền cảm hứng cho cả thế giới mà vẫn giữ được tiếng nói riêng.

Làm sao để tiếp tục cuộc chơi này?

Ngắn gọn thôi: mua ủng hộ thật, chia sẻ có chiều sâu, học hỏi và cho họ đất diễn. Đầu tư vào thủ công, khuyến khích hợp tác giữa trường học và làng nghề, và đừng coi “bản sắc” là vật trưng bày — hãy để nó sống trong đời thường.

Nhật Anh
bottom of page