Kiến trúc sư Trịnh Việt A là một trong những tiếng nói trẻ đầy cảm hứng trong làng kiến trúc Việt Nam. Trong chia sẻ mới đây, anh đã khéo léo bày tỏ niềm tin rằng kiến trúc không đơn thuần là xây dựng công trình — mà là nghệ thuật thể hiện cái “hơi thở thời đại” đồng thời bảo tồn bản sắc văn hóa dân tộc sâu sắc.
Theo Trịnh Việt A, phần lớn những thiết kế kiến trúc hiện nay thường hướng đến xu hướng quốc tế, sử dụng vật liệu, ngôn ngữ hình khối hiện đại — nhưng nếu thiếu đi yếu tố bản địa, công trình sẽ mất đi một phần linh hồn. “Kiến trúc phải mang hơi thở của thời đại, nhưng vẫn giữ được bản sắc văn hóa dân tộc” — đó là triết lý mà anh tâm niệm khi triển khai mỗi dự án.
Trong quá trình làm việc, anh thường tìm cảm hứng từ các chi tiết truyền thống như mái ngói, gỗ, khung cửa, mái hiên và sân vườn. Nhưng thay vì sao chép nguyên vẹn, anh biến tấu chúng một cách tinh tế theo ngôn ngữ hiện đại: mái ngói có thể được thiết kế nhẹ hơn, mở rộng hơn; khung cửa gỗ trở nên thanh mảnh; sân vườn được tổ chức như những khoảng “thở” giữa các khối công trình bê tông — tất cả hòa quyện trong một bản thiết kế tổng thể hài hòa.
Một trong những dự án tiêu biểu mà Trịnh Việt A nói đến là thiết kế nhà ở kết hợp văn hóa truyền thống — nơi anh bố trí giếng trời, mái ngói cong và các mảng gỗ để tái hiện hình ảnh mái nhà Việt xưa. Nhưng không chỉ gọi lại quá khứ, anh còn tạo khoảng đệm giữa bên trong và bên ngoài bằng các hành lang kính hoặc cửa lớn, giúp ánh sáng tự nhiên tràn vào và kết nối cư dân với thiên nhiên quanh nhà.

Với Trịnh Việt A, yếu tố bền vững cũng là một phần không thể thiếu trong thiết kế: anh thường xuyên sử dụng giải pháp thông gió tự nhiên, tận dụng ánh sáng mặt trời để giảm tiêu thụ điện, kết hợp cây xanh vào sân trong để điều hoà vi khí hậu. Đây không chỉ là kiến trúc “đẹp” mà còn là kiến trúc “sống” — mang lại sự thoải mái, gắn kết con người với thiên nhiên.
Anh chia sẻ rằng, khi đào tạo thế hệ kiến trúc sư trẻ, điều quan trọng là khuyến khích họ vừa học hỏi xu hướng quốc tế, vừa hiểu sâu giá trị bản địa. “Chúng ta cần một kiến trúc sư có tầm nhìn toàn cầu nhưng vẫn có gốc rễ Việt Nam,” anh nói. Với quan điểm đó, Trịnh Việt A hy vọng các công trình tương lai không chỉ là biểu tượng thẩm mỹ mà còn là nơi khơi dậy tình yêu với văn hoá dân tộc.
Cuối cùng, Trịnh Việt A nhắn nhủ: kiến trúc không phải là một ngành khô khan, kỹ thuật — nó là ngôn ngữ cảm xúc, là cách kể câu chuyện của đất nước qua mái nhà, sân vườn, ánh sáng và không gian. Khi kiến trúc sư hiểu điều đó, mỗi công trình sẽ trở thành một lòng nhớ, một lời trân trọng dành cho truyền thống và một khát vọng cho tương lai.