Ngay lúc này, mọi thứ đều có thể trở thành… bánh kem Liệu những thiết kế lấy cảm hứng từ bánh ngọt có phải là “món quà dễ thương” mà ai trong chúng ta cũng nên có thêm một chút?
(Architectural Digest chọn các sản phẩm giới thiệu một cách độc lập. Tuy vậy, tòa soạn có thể nhận được hoa hồng từ các nhà bán lẻ hoặc từ việc mua hàng qua những đường dẫn này.)
Khi bạn bước vào Cento – một quán hải sản sống nổi tiếng ở Los Angeles – có thể bạn không nghĩ ngay đến bánh kem, nhưng cảm giác lại như đang lạc vào bên trong một chiếc bánh vậy. Những mảng tường lượn sóng, phủ lớp vữa dày và được quét nhiều lớp bằng cọ, tạo nên những đường gồ ghề khiến ai cũng muốn đưa tay chạm thử. Kết cấu ấy có thể khiến bạn liên tưởng đến sóng biển vỗ bờ, những nét cọ trong tranh ấn tượng, hoặc nếu bạn quen thuộc thế giới làm bánh, bạn sẽ nhớ đến lớp kem đánh bông. (Và cũng khiến người ta tự hỏi: “Không biết họ lau dọn sao cho xuể?”)
Liên tưởng tới bánh ngọt như thế không hề sai.
Brandon Miradi – nhà thiết kế của quán – cho biết kỹ thuật xử lý tường này giống như cách người làm bánh phết kem trang trí. Từng làm trong bếp chuyên nghiệp, Miradi đã tự thiết kế một phương pháp riêng, kết hợp cùng thợ trát vữa: dùng bay để tạo những đường quét như nét cọ, với độ dày nhất định để tạo ra lớp vữa nhiều tầng độc đáo.
Tường, trần, mặt bàn và khu bar phía sau đều được phủ kín bằng lớp vữa trắng lượn sóng. Riêng quầy bar chính màu xanh nhạt lại tạo thành điểm nhấn đối lập, với kết cấu mà Miradi gọi là “mềm như bơ”. Chính vẻ bề mặt lạ ấy khiến khách đặt đủ loại câu hỏi: “Sờ vào ướt không? Khô không? Mềm hay cứng? Có nắn được không?”
Từ tường lấy cảm hứng kem bơ… đến mặt bàn vàng ươm như bơ đánh, hay rèm vải gợi nhớ những đường kem trang trí cổ điển—những yếu tố này không chỉ là phong cách riêng của Miradi. Rất nhiều nhà thiết kế hiện nay đang chuộng vẻ đẹp “ngọt ngào” ấy: chạm được, nhiều lớp, hơi phóng túng nhưng vẫn ấm áp và không quá nghiêm túc. Câu hỏi không phải là tại sao—bởi thiết kế kiểu bánh ngọt vốn vui mắt, sinh động, và tạo cảm giác được “đắm chìm”.
Điều đáng thắc mắc hơn là: tại sao trào lưu ấy lại bùng lên ngay lúc này?
Không phải kiểu trang trí “đời bà ngoại”
Dù phong cách nội thất “như bánh kem” đang nổi bật hiện nay, nhưng gốc rễ của nó đã bắt đầu từ thế kỷ 18 ở Pháp. Thời kỳ Rococo, người ta biến nội thất thành những không gian nhiều chi tiết đến mức gần như có thể “nếm” được. Các nghệ nhân khi ấy dùng vữa đắp thật dày, tạo nên những mảng hoa văn nổi mô phỏng chất liệu vải. Đến thời Victoria, quan niệm này lên đến cực điểm: một bức tường trống bị xem là biểu hiện của sự nghèo nàn trong trí tưởng tượng.
Rồi khi cuộc cách mạng công nghiệp xuất hiện, trang trí đại trà ra đời, xu hướng thiết kế lại thay đổi. Nhưng vẻ đẹp kiểu bánh kem thì không biến mất. Phong trào Nghệ thuật và Thủ công (Arts and Crafts) cuối thế kỷ 19 nổi lên như một phản ứng, đề cao sự thủ công và tính nghệ thuật trong trang trí. Trong nội thất, điều đó được thể hiện qua các bề mặt thủ công, vật liệu tự nhiên và sự tinh tế có thể thấy bằng mắt thường. Mọi thứ vẫn có “kem trang trí”, nhưng thiên về vẻ đẹp cổ tích giản dị hơn là phong cách bánh cưới nhiều tầng Rococo.
Nội thất lấy cảm hứng từ bánh ngọt ngày nay là sự hòa trộn của cả hai: sự tinh nghịch, buông thả của Rococo và cảm giác ấm áp, chân thực của Arts and Crafts.
Tô thêm “lớp kem”
Nhà thiết kế nội thất Taylor Nakamoto cho biết cô chuyên phong cách “ngẫu hứng và nhiều chi tiết”, thường gặp những khách hàng muốn đưa thêm niềm vui vào ngôi nhà của mình. Và điều đó thường dẫn đến thiết kế kiểu bánh ngọt.
Tại Hội chợ thủ công West Coast ở San Francisco, Nakamoto đã dùng những tấm vải voile dài 30 mét để tạo thành rèm vải gợi cảm giác như những đường kem trang trí kiểu cổ điển. Cùng với đó, cô treo những quả cầu gương cao gần hai mét trông như những viên kẹo trang trí nhỏ xíu.
Nakamoto còn nhắc đến những thành công khác của phong cách này, như căn phòng mang chủ đề bánh dừa kem tại Roxbury Hotel mà cô gọi là “căn phòng có kết cấu kiểu bánh kem ấn tượng nhất mà tôi từng thấy”.
Cô cho rằng phong cách này không phải chỉ là một trào lưu nhanh chóng hay sự bùng lên của chủ nghĩa tối đa. “Có những yếu tố rất kinh điển và bền vững. Tùy cách thực hiện mà nó có thể thành thứ hợp thời ở hiện tại hoặc ở lại mãi mãi.”
Một chút “ngọt” giữa đời sống hỗn độn?
Amanda Norman ở Nashville cũng có chung suy nghĩ ấy. Cô được thiết kế Parkes & Lamb mời tạo một bức tranh vữa nổi cho Showhouse của tạp chí Flower Magazine. Để tạo hiệu ứng ba chiều độc đáo, cô dùng cả túi bóp kem lẫn dao bay. Norman đã làm việc với kỹ thuật hoa nổi impasto hơn 25 năm—một cách vẽ dùng lớp sơn dày tạo độ nổi như điêu khắc.
“Có gì đó khiến người ta không thể cưỡng lại vẻ đẹp như kem phủ của lớp vữa hoặc sơn dày,” cô nói. “Nó nằm giữa hai cảm giác: sự tinh nghịch thôi thúc phải chạm vào, và sự sang trọng kiểu ‘đừng chạm vào’. Vừa vui tươi, hoài niệm lại vừa tinh tế—giống như việc người lớn quyết định ăn bánh caramel cho bữa tối, hay đứa trẻ bảy tuổi lén quẹt tay lấy một nhúm kem dừa.”
Không chỉ mang tính vĩnh cửu, Norman tin rằng kiểu trang trí “bánh kem” đang nở rộ còn vì một lý do khác: con người đang tìm kiếm sự an ủi trong thời buổi nhiều biến động.
Tanya Bush – đồng sáng lập Cake Zine, một tạp chí văn chương viết về văn hóa bánh – cũng thấy đây là sự chuyển dịch văn hóa chung. “Giữa lúc thế giới như đang lao vào hỗn loạn, nếu chúng ta chưa rơi vào đó, con người lại càng khao khát sự ấm áp, vui tươi và những điều đẹp đẽ có thể chạm vào,” cô nói. Là một đầu bếp bánh ở Little Egg (Brooklyn), Bush cho rằng bánh giờ đây đã trở thành một hình thức biểu đạt sáng tạo vượt khỏi phạm vi bếp núc và bước vào không gian sống. Đây cũng là sự rời xa chủ nghĩa tối giản mà cô gọi vui là ‘tường trắng tinh và những thứ tương tự’.”
Theo Bush, bánh thì nhiều nhưng lại chóng tàn—ăn xong rồi biến mất. “Một phần thú vị là đem cái đẹp nhanh tàn ấy vào ngôi nhà để nó ở lại lâu hơn,” cô giải thích. “Nó không biến mất nữa, và bạn có thể giữ cảm giác thủ công, nhiều cảm xúc, theo cách lâu bền hơn.”
Nghệ sĩ Will Cotton – người vẽ phong cảnh kẹo ngọt từ thập niên 1990 – xem việc phong cách “bánh kem” bước vào nội thất là điều tất yếu. “Khi ngôn ngữ hình ảnh sinh ra trong xưởng vẽ bắt đầu xuất hiện ở không gian công cộng, điều đó cho thấy những ý tưởng ấy đã cộng hưởng vượt khỏi mặt tranh,” ông nói. “Giống như đang hình thành một giấc mơ chung vậy.”
Theo Cotton, hình ảnh bánh kem luôn mang thông điệp về sự dồi dào, mộng mị và thoát ly—hoàn toàn phù hợp trong thời đại mà mọi người đang có “khát khao tập thể về niềm vui, sự an ủi và khoái cảm giác quan.” Nhưng ông cũng nhấn mạnh rằng vẻ đẹp ấy rất nhiều tầng nghĩa: gợi sự giả lập, hoài niệm và dư thừa—những thứ đặc biệt hợp với hiện tại.
Dù là bức tường lượn sóng như lớp kem phủ, tranh vữa được “bắt bông” bằng túi bóp, hay rèm vải mô phỏng bánh sinh nhật kiểu xưa—tất cả đều gợi điều gì đó rất căn bản:
Trong những lúc bất ổn, chúng ta cần những không gian đem lại vẻ đẹp, sự kết nối và niềm vui.
Chúng ta cần những thứ khiến mình muốn chạm vào, muốn mỉm cười; những chi tiết gợi cảm giác ăn mừng và tận hưởng.
Chúng ta cần những món trang trí khiến ta dám ước một điều, dám cắn một miếng, và nhắc ta về những điều làm mình vui—cho dù đó chỉ là… một bức tường vữa gồ ghề.