top of page

Triple E Hotel – Khu vườn đứng giữa phố Ký Con

Trên con phố Ký Con tấp nập của quận 1, Triple E Hotel hiện lên như một khoảng dừng nhẹ. Không phô trương hình khối, không rực rỡ bảng màu – công trình chỉ im lặng đứng đó, để cây xanh, gió và ánh sáng tự kể câu chuyện của mình.

Nằm giữa trung tâm đô thị, khách sạn gồm hai khối nhà cao 9 tầng, 2 tầng hầm, với tổng cộng 80 phòng. Nhưng điều khiến nơi này đặc biệt không nằm ở con số, mà ở cách nó chọn khiêm nhường giữa lòng thành phố – chọn trở thành “phông nền” để văn hóa, con người và thiên nhiên cùng lên tiếng.

Lớp vỏ biết thở

Mặt đứng của Triple E được thiết kế như một tấm màng thở của đô thị.
Từng khung thép treo cây leo phủ lên công trình một lớp da xanh mát, vừa giảm nắng hướng tây, vừa cho phép không khí len lỏi qua từng khe lá.
Giữa các dải bóng đổ, thành phố hiện ra mờ ảo – một Sài Gòn nhìn qua sắc xanh, mềm mại và chậm rãi hơn.

Bên trong, ánh sáng được “lọc” qua lớp cây, rọi xuống những bức tường bê tông mộc. Không gian vì thế luôn chuyển động, không bao giờ lặp lại – sáng ấm, trưa yên, chiều loang lổ như tấm vải nhuộm nắng.

Kiến trúc của sự tiết chế

Không chạy theo sự hào nhoáng, Triple E giữ lại vẻ nguyên bản của vật liệu: thép, bê tông, gỗ, ánh sáng.
Mỗi chi tiết được giản lược để con người cảm nhận nhiều hơn – cảm nhận sự yên tĩnh, hơi thở của cây, tiếng mưa gõ trên khung sắt, hay ánh đèn nhỏ hắt lên mảng tường thô.

Ở đây, sự sang trọng nằm trong cảm giác nhẹ nhõm.
Căn phòng không cần rườm rà để đủ ấm, chỉ cần ánh sáng ban mai rơi trên tách cà phê, hay một làn gió len qua chậu dây leo ngoài cửa sổ.

Giữa văn hóa và tự nhiên

Được thiết kế bởi TAA Design, dưới sự chủ trì của KTS Nguyễn Văn Thiên, công trình mang tinh thần rất Sài Gòn: cởi mở, pha trộn và có chút hoài niệm.
Triple E không cố tái hiện quá khứ, mà tạo ra hiện tại có ký ức – một thứ hiện đại vừa đủ, bản địa vừa đủ, và xanh cũng vừa đủ để thành thật với khí hậu này.

Một định nghĩa khác về lưu trú

Triple E Hotel không chỉ là nơi nghỉ ngơi. Nó là một khoảng lặng trong hành trình đô thị, nơi người ta có thể chậm lại, nhìn thành phố qua tán lá, nghe tiếng xe như nhịp nền của bản hòa âm cuộc sống.
Trong sự tiết chế của kiến trúc, ta nhận ra: đôi khi, điều đẹp nhất là khi con người chịu nhường lại một phần ánh sáng cho thiên nhiên.

Nhật Anh

bottom of page