Một cặp đôi tại Miami đã nhờ Brillhart Architecture, một công ty địa phương, thiết kế ngôi nhà hòa trộn kiến trúc đặc trưng Florida, ảnh hưởng từ Paul Rudolph, và… “quá nhiều cây để có thể đếm hết”.
Nhiều năm trước, Theodore Stohner mơ ước có một ngôi nhà riêng. “Tôi lớn lên không xa Fallingwater, và trải nghiệm kiến trúc ấy đã hình thành suy nghĩ của tôi từ nhỏ,” anh nhớ lại. Khi làm việc tại London, gần Viện Kiến trúc Hoàng gia Anh và Trường Bartlett, anh thường lẻn vào các hiệu sách lúc nghỉ trưa, mơ về ngôi nhà tương lai.
Cơ hội đến khi Theodore và vợ tương lai, Belinda – một nghệ sĩ piano và violin chuyên nghiệp – định cư tại Miami. Ở khu phố lịch sử Morningside, họ tìm thấy một mảnh đất hiếm: hai lô liền kề chưa phát triển, với khu vườn giống rừng rậm do chủ cũ trồng. Vì thành phố tính phí rất cao cho mỗi cây bị đốn, mảnh đất tránh được phát triển thông thường và họ mua được với giá thấp hơn niêm yết.
Theodore từng thấy một ngôi nhà do Brillhart Architecture thiết kế, lấy cảm hứng từ các ngôi nhà Cracker ở Florida và phong cách Tropical Modernism của Paul Rudolph. “Brillhart là lựa chọn duy nhất,” anh nói. Họ đồng ý hợp tác.
Ban đầu, Theodore tưởng tượng một ngôi nhà thép và kính đặt giữa đất, nhưng nhận ra sẽ phải đốn hàng chục cây. Họ quyết định thay đổi: “Chúng tôi muốn hòa mình vào vẻ đẹp của mảnh đất,” Theodore nói, “nơi có hơn 200 cây trưởng thành, 600 cây non và quá nhiều cây để đếm.”
Các kiến trúc sư coi mảnh đất một phần mẫu khảo cổ học: “Chúng tôi vẽ sơ đồ các cây trưởng thành trước, rồi nghĩ cách kiến trúc len lỏi qua các không gian đó,” Jacob Brillhart giải thích.
Ngôi nhà 4.100 ft² được phát triển thành bốn pavilion – hai tầng một, hai tầng hai – nối với nhau bằng hành lang kính và lối đi ngoài trời, xuyên qua rừng cây strangler fig, Southern live oak, gumbo-limbo, cùng các cây bụi và cây nhỏ khác.
Để xây dựng mà không làm tổn hại rễ cây, nhóm sử dụng tường nền với móng hẹp, trên đó kết cấu thép vươn ra. Sàn nâng 30 inch so với mặt đất tạo cảm giác ngôi nhà như đang lơ lửng. Vật liệu shou sugi ban và cửa chớp ipe tạo lớp bảo vệ chống mối mọt và thời tiết, hòa vào tán cây nhiệt đới. Bên trong, tường trát xi măng xám, đá nhạt và gỗ mang lại cảm giác thanh bình, trong khi kính chịu lực từ sàn đến trần mở rộng tầm nhìn ra khu vườn. “Mỗi phòng đều có cảnh quan tuyệt đẹp,” Belinda nói.
Jacob Brillhart nhấn mạnh: “Kiến trúc phải phục vụ cảnh quan. Con người luôn khao khát kết nối với thiên nhiên.”
Vì Morningside là khu bảo tồn lịch sử, ngôi nhà cần hòa hợp với bối cảnh. Khu phố là sự pha trộn phong cách: villa Địa Trung Hải, nhà Streamline Moderne, nhà trung thế kỷ. Kiến trúc sư lấy cảm hứng từ tinh thần tổng thể, không sao chép, tạo kiến trúc nhiệt đới đương đại phù hợp cuộc sống hiện đại.
Ảnh hưởng từ Sarasota School và Tropical Modernism hậu chiến rõ rệt: hiên sâu, không gian chuyển tiếp có bóng râm, mặt bằng hẹp, mặt tiền che chắn, và sự hòa nhập giữa trong và ngoài. Ngôi nhà của Brillharts là nguyên mẫu, nhờ Stohner, họ nâng cấp vật liệu, thêm mái xanh, hoàn thiện các chi tiết chưa thể thực hiện trước đó.
Trái tim ngôi nhà là salon – phòng khách kiêm phòng biểu diễn, nơi piano lớn của Belinda đứng cạnh bộ sưu tập nội thất hiện đại của Theodore, gồm Donald Judd và Charlotte Perriand. Cặp đôi tiếp khách, nấu ăn cùng bạn bè trong bếp với quầy travertine và nội thất gỗ walnut. Phòng ngủ mở ra vườn nhỏ, mái xanh tạo cảnh quan riêng, hồ bơi ẩn giữa cây cối. “Sáng ăn sáng, chúng tôi nhìn thấy chim, bướm, thậm chí kỳ đà,” Belinda kể. “Cảm giác như sống trong tạp chí National Geographic.”
Về tính bền vững, ngôi nhà nghiêm ngặt: cửa kính trượt thông gió chéo, pin năng lượng mặt trời trên mái hai tầng, mái xanh và vật liệu thấm giúp giảm nhiệt và quản lý nước mưa. Nhưng thông minh về môi trường này tự nhiên, không giáo điều. Brillharts nói về “hóa học của không gian” – các yếu tố cảm giác khiến kiến trúc chạm tới cảm xúc. “Ánh sáng, cấu trúc, vật liệu, khí hậu, lịch sử – nếu xử lý tốt, tòa nhà sẽ gợi cảm xúc,” Jacob nói.
Ngôi nhà từng là vườn hoang giờ thở cùng cảnh quan. Giữa một thành phố thường đề cao sự phô trương, Morningside Residence là bài học về tiết chế – kiến trúc không cần áp đảo thiên nhiên vẫn có thể ghi dấu ấn, chỉ cần lắng nghe những gì đã tồn tại.