top of page

KTS Nguyễn Phúc Minh – Văn hoá bản địa và hành trình kiến tạo không gian chữa lành

Trong bức tranh kiến trúc đương đại Việt Nam, cái tên Nguyễn Phúc Minh đang dần khẳng định vị thế riêng – một kiến trúc sư trẻ nhưng đã tạo nên dấu ấn bằng tư duy thiết kế nhân văn, gắn liền với khái niệm “chữa lành” và văn hoá bản địa. Anh không chỉ xây dựng công trình, mà còn kiến tạo những không gian chứa đựng tâm hồn, nơi con người có thể cảm nhận sự an yên giữa nhịp sống hiện đại.

Từ hành trình quốc tế trở về bản sắc Việt
Nguyễn Phúc Minh tốt nghiệp ngành Kiến trúc tại Đại học Bath (Anh), một trong những ngôi trường hàng đầu về kiến trúc châu Âu. Anh từng có nhiều năm làm việc tại Foster + Partners – tập đoàn kiến trúc danh tiếng toàn cầu. Những năm tháng tại môi trường quốc tế giúp Minh rèn luyện tư duy quy hoạch, khả năng làm việc với công trình quy mô lớn, nhưng cũng là giai đoạn anh nhận ra một điều quan trọng: kiến trúc chỉ thực sự có giá trị khi gắn với con người và văn hoá nơi nó thuộc về.
Với Minh, “chánh niệm” là cách để kiến trúc sư giữ được sự tập trung và thấu cảm, còn “trống không” là khả năng buông bỏ cái tôi sáng tạo để lắng nghe điều không gian thật sự cần. Đó cũng chính là nền tảng tư duy giúp anh khác biệt trong cách tiếp cận kiến trúc y tế – lĩnh vực vốn khô khan, nhưng dưới bàn tay của anh lại trở nên gần gũi và đầy cảm xúc.

Dấu ấn với công trình bệnh viện “chữa lành”
Bước ngoặt trong sự nghiệp của Nguyễn Phúc Minh đến khi anh thực hiện Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Hồng Ngọc – Phúc Trường Minh tại Hà Nội. Đây không chỉ là công trình y tế, mà còn là biểu tượng cho tầm nhìn kiến trúc mới: bệnh viện không đơn thuần là nơi điều trị, mà là không gian chữa lành toàn diện – cho cả thân và tâm.
Thay vì lặp lại mô hình khối hộp kín mít thường thấy, Minh kiến tạo bệnh viện như một khu nghỉ dưỡng giữa lòng đô thị. Anh tận dụng hình khối chữ U để tạo sân trong, đón gió tự nhiên, đồng thời bố trí các khu vườn, hiên thoáng và giếng trời ở nhiều tầng. Các khu vực công cộng được mở rộng, nơi bệnh nhân có thể ngồi thư giãn, hít thở, hay đơn giản là nhìn thấy bầu trời.
Điểm đặc biệt của công trình nằm ở sự kết hợp giữa công nghệ hiện đại và văn hóa bản địa. Các họa tiết trang trí lấy cảm hứng từ hoa văn Việt, vật liệu địa phương được xử lý khéo léo để vừa hiện đại, vừa có chiều sâu truyền thống. Những đường nét mềm mại của GRC hay gam màu trung tính ấm áp tạo nên bản giao hưởng hài hòa giữa “thiết bị y khoa” và “hồn Việt”.

Từ kiến trúc sư đến người kể chuyện văn hoá
Nếu kiến trúc sư thông thường chỉ dừng ở việc “xây nên công trình”, thì Nguyễn Phúc Minh lại coi mỗi thiết kế là một câu chuyện kể về con người Việt. Anh không áp đặt công thức mà bắt đầu từ việc lắng nghe: lắng nghe nhu cầu của người dùng, thói quen sinh hoạt, bối cảnh xã hội, thậm chí cả cảm xúc của người bệnh. Từ đó, anh tái hiện văn hóa bản địa bằng ngôn ngữ hình khối, ánh sáng và chất liệu.
Ở công trình bệnh viện Hồng Ngọc, người ta dễ dàng nhận thấy triết lý đó qua cách anh tạo ra các không gian “nửa trong nửa ngoài” – đặc trưng của kiến trúc nhiệt đới Việt Nam. Không gian mở nhưng vẫn có sự riêng tư, hiện đại mà vẫn phảng phất nét bình dị của làng quê. Tất cả được tính toán kỹ lưỡng để người bệnh cảm nhận được sự thân thuộc và an lành.
Minh cho rằng, trong tương lai, kiến trúc bệnh viện phải vượt khỏi mô hình “điều trị” truyền thống. Nó cần trở thành nơi nâng cao sức khỏe tinh thần, kết nối con người và thiên nhiên, hướng đến sự bền vững. Theo anh, đó không chỉ là xu hướng toàn cầu mà còn là trách nhiệm đạo đức của người làm nghề: “Nếu không thể khiến con người cảm thấy hạnh phúc hơn khi sống trong không gian đó, thì kiến trúc chưa trọn vẹn.”

Thành công đến từ triết lý “chánh niệm”
Thành công của Nguyễn Phúc Minh không đến từ tham vọng mở rộng quy mô, mà từ việc theo đuổi triết lý nghề với sự kiên định. Anh tin rằng kiến trúc sư cần sống chậm, quan sát sâu và hành động có ý thức. Chính nhờ tư duy đó, MPN+ Partners nhanh chóng được công nhận trong cộng đồng kiến trúc quốc tế, giành nhiều giải thưởng về thiết kế bền vững và kiến trúc y tế. Với anh, kiến trúc không chỉ là nghề mà là hành trình tu tập của tâm – nơi mỗi bản vẽ đều phải được khởi nguồn từ lòng thiện và sự thấu hiểu.
Tầm nhìn tương lai – Kiến trúc của hạnh phúc
Nhìn lại hành trình của Nguyễn Phúc Minh, người ta nhận ra rằng đằng sau những công trình “chữa lành” là cả một triết lý sống: làm nghề bằng chánh niệm, kiến tạo bằng văn hóa, và lan tỏa bằng nhân tâm. Anh không đặt mình vào vị thế của người sáng tạo ra công trình, mà xem mình như người trung gian – giúp con người tìm thấy bình yên trong không gian họ sống.
Với Nguyễn Phúc Minh, kiến trúc tương lai không nằm ở công nghệ hay vật liệu, mà nằm ở khả năng tạo ra niềm hạnh phúc cho con người – thứ hạnh phúc giản dị, đến từ ánh sáng, từ hơi thở của thiên nhiên, và từ sự kết nối chân thành giữa người với người.

PHUONG LAM
bottom of page