top of page
Image by chiranjeevi a

“Khi nắng ghé qua” — Cõi nội tâm được chiếu rọi

Triển lãm “Khi nắng ghé qua” vừa được tổ chức tại Trung tâm Giáo dục Trẻ em Tự kỷ Gia An gây chú ý mạnh mẽ trong cộng đồng nghệ thuật và xã hội. Sự kiện trưng bày 36 tác phẩm hội họa do các em nhỏ mắc rối loạn phổ tự kỷ sáng tác, đồng thời mở ra một không gian để cộng đồng tiếp xúc sâu hơn với thế giới nội tâm của các em. Tên triển lãm Khi nắng ghé qua mang ý nghĩa biểu tượng: ánh sáng dịu dàng len lỏi, âm thầm nhưng mạnh mẽ, soi rọi vào những góc khuất im lặng của tâm hồn. Và mỗi bức tranh ở đây, dù chỉ là vài nét đơn giản hay mảng màu rộng lớn, đều mang trong mình hơi ấm, khao khát được hiểu, được chia sẻ.

Nghệ thuật như lời thay lời nói
Ngôn ngữ và lời nói vốn là rào cản lớn đối với nhiều trẻ tự kỷ, các em khó diễn đạt cảm xúc, suy nghĩ hoặc giao tiếp với người khác. Nhưng khi chuyển ngôi từ lời nói sang cọ & màu sắc, tranh vẽ trở thành chiếc cầu nối. Các em có thể dùng nét, điểm, mảng màu để biểu đạt một phần thế giới bên trong — thứ cảm xúc mà rất khó cởi mở nếu chỉ dùng lời.
Những tác phẩm của trẻ tự kỷ tại triển lãm mang nhiều sắc thái: có bức chỉ nét vẽ tối giản, lặp lại như nhịp thở; có bức thì bùng nổ màu sắc, loang mảng đậm nhạt. Có em chọn cách vẽ đường nét mạnh mẽ, có em lại mềm mại, uyển chuyển, tùy thuộc vào cách thế giới nội tâm của họ muốn được nói lên.
“Với trẻ em tự kỷ, ngôn ngữ hay lời nói dường như khá xa lạ và khó khăn, nhưng khi đặt các em vào môi trường hội họa, được cầm cọ, tô màu sắc lên giấy, các em lại có thể biểu đạt được những gì mình cảm nhận.” – Hoạ sĩ Ngô Hà Anh
Và đó có lẽ là giá trị lớn nhất của triển lãm — không phải ở độ “chuyên” hay đẹp của tác phẩm, mà ở quá trình sáng tác nơi mỗi em tìm thấy niềm vui, tập trung và cảm giác được lắng nghe.

Những mảnh ghép nội tâm & công chúng đồng cảm
36 tác phẩm được chọn trưng bày như những mảnh ghép nhỏ của nội tâm các em — mỗi một cách biểu đạt, mỗi mảng màu đều là tiếng nói. Có bức tranh mang tên “Mặt trời ở đáy đại dương”, mang cảm giác vừa rộng lớn vừa cô độc. Có những tác phẩm khác lại như nhịp tim rung động, màu sắc mạnh mẽ thể hiện năng lượng tiềm ẩn.
Không gian triển lãm trở nên đầy năng lượng, gần gũi — không chỉ vì màu sắc tươi sáng, mà bởi tính “cảm xúc sống” trong từng nét vẽ. Nhiều người xem khi dừng lại giữa các bức tranh cũng không khỏi xúc động — vì có thể cảm nhận được sự chân thành, sự khát khao được chia sẻ, được hiểu từ những tâm hồn lặng lẽ.
Triển lãm còn có phần gây quỹ: sản phẩm lưu niệm như postcard, áo in tranh… được bán để hỗ trợ các em tự kỷ. Ban tổ chức mong muốn rằng mỗi món đồ mang về không chỉ là kỷ niệm nghệ thuật, mà còn là “một tia nắng nhỏ gửi tới các em” — một lời nhắn về sự quan tâm, không quên, đồng hành.

Ý nghĩa & lan tỏa
1. Thấu cảm & đồng hành
Triển lãm không chỉ là nơi trưng bày tranh, mà là lời mời gọi cộng đồng dừng lại, lắng nghe, thấu cảm. Nó nhắc nhở rằng phía sau mỗi trẻ tự kỷ là một thế giới nội tâm cần được tôn trọng và trân trọng.

2. Nghệ thuật & trị liệu
Hội họa được xem như một công cụ hỗ trợ tâm lý hiệu quả cho trẻ tự kỷ: giúp các em giảm áp lực, kiểm soát cảm xúc, phát triển khả năng biểu đạt, xây dựng sự tự tin và hòa nhập. Triển lãm “Khi nắng ghé qua” là ví dụ cụ thể cho việc nghệ thuật trở thành liệu pháp tinh thần, một hình thức giao tiếp không lời nhưng sâu sắc.

3. Giá trị cộng đồng & giáo dục
Hoạt động như triển lãm giúp lan tỏa nhận thức trong cộng đồng về trẻ tự kỷ: rằng các em không “cô độc” mà có khả năng sáng tạo, có cảm xúc, có thể được lắng nghe qua ngôn ngữ khác.

4. Tôn vinh hành trình nhỏ bé
Nghệ thuật không đặt nặng việc phải “lớn” hay “hoành tráng” — đôi khi nét vẽ nhỏ, lặp lại, mảng màu đơn giản cũng nói lên rất nhiều. Triển lãm tôn vinh hành trình cá nhân của các em từ bước chập chững chọn màu, chọn nét, đến cảm giác hoàn thành tác phẩm, và công chúng nhìn thấy đó là “một bước đi nhỏ nhưng đầy ý nghĩa”.
Góc nhìn rộng hơn: đồng hành & chia sẻ
Triển lãm “Khi nắng ghé qua” chỉ là một trong những chấm sáng trong hành trình hỗ trợ trẻ tự kỷ hiện nay. Trong bối cảnh toàn cầu, việc thiết lập môi trường an toàn, thân thiện là điều cần thiết để trẻ tự kỷ có thể phát triển tự tin và hòa nhập.
Sự chung tay của nghệ thuật — không chỉ tranh, mà âm nhạc, múa, nghệ thuật biểu diễn — cũng mở ra cơ hội để trẻ được nhìn thấy, được kể câu chuyện của mình theo cách riêng. Khi cộng đồng nhìn tranh của các em, khi sẻ chia câu chuyện phía sau mỗi đường nét, chúng ta không chỉ xem nghệ thuật, mà đang viết nên một cách nhìn mới về sự khác biệt: không phải là chênh lệch, mà là đa dạng.

Kết luận
Triển lãm “Khi nắng ghé qua” là một minh chứng rằng nghệ thuật có thể trở thành chiếc cầu nối giữa những tâm hồn lặng lẽ và cộng đồng rộng lớn. Trong không gian của 36 tác phẩm ấy, người xem không chỉ nhìn thấy tranh mà còn cảm nhận được những lời muốn nói, những khao khát được thấu hiểu, được chia sẻ.

PHUONG LAM
bottom of page