top of page
Image by chiranjeevi a

Triển lãm “Sắc Quê 7” – Hành trình ký ức và cảm xúc bên sắc hoa và quê hương

Trong không gian nghệ thuật tại Nhà Triển Lãm Mỹ thuật (16 Ngô Quyền, Hà Nội), họa sĩ Quỳnh Thơm mang đến một hành trình đặc biệt với triển lãm cá nhân “Sắc Quê 7” — khoảng 100 bức tranh chia làm hai phần rõ nét: vẻ đẹp quê hương đất nước và muôn sắc hoa hồng. Đây không đơn thuần là một lần trưng bày mới, mà còn là cú chuyển trong ngôn ngữ hội họa của nghệ sĩ — từ ghi lại cảnh vật đến khắc họa cảm xúc, từ bên ngoài tiến sâu vào bên trong.

Quê hương trong bức tranh
Những hình ảnh đất đai, làng quê như mái nhà, con đường đất, bờ ruộng, lũy tre, ao nước, phiên chợ… xuất hiện liên tiếp trong phần đầu của triển lãm. Nhưng điều khiến người xem cảm động không phải chỉ là sự mô tả hiện thực mà chính là cảm xúc — khoảng lặng giữa những nét cọ, hơi thở nhẹ của ký ức, như bước vào một miền thân thương đã mất. Màu sắc từng được nghệ sĩ khai thác với gam ấm, ánh sáng và bóng tối phối hợp để tạo chiều sâu; lần này, nghệ thuật thể hiện đã chín muồi hơn, với khối hình rõ hơn, nét đặc – nét lặng cân bằng, để không chỉ nhìn mà còn “nghe” được hồn quê bên trong.

Hoa hồng: ngôn ngữ cảm xúc
Ngay bên cạnh những cảnh vật mộc mạc, phần hai của triển lãm đưa người xem vào một không gian khác — thế giới 56 bức tranh hoa hồng. Con số “56” cũng chính là tuổi đời của nghệ sĩ; như một cách tự sự, một hành trình nhìn lại bản thân qua từng mùa vụ. Hoa hồng ở đây không chỉ là biểu tượng lãng mạn mà còn vừa kiêu sa, vừa mong manh — vừa tươi mới, vừa chứa đựng nét trầm buồn. Có những đóa bông nở rực rỡ, có cánh hoa rụng, có nụ e ấp, có cả hoa đã tàn. Màu sắc chuyển từ rực rỡ sang nền trầm, ánh sáng thay đổi để đánh thức cảm xúc riêng của người xem.

Hành trình sáng tác và sự chín muồi
Triển lãm “Sắc Quê 7” không phải là lần đầu tiên họa sĩ Quỳnh Thơm mang chủ đề quê hương đến khán giả — loạt “Sắc Quê” lần trước đã tạo dấu ấn mạnh với cách sử dụng màu và cảm xúc. Tuy nhiên, lần này đánh dấu một bước chuyển: từ cảnh đồng quê được ghi lại bằng nét miêu tả sang cảm xúc được khắc họa bằng ngôn ngữ hình ảnh riêng, từ việc vẽ cảnh đến vẽ thân phận, từ ký ức cá nhân đến lan tỏa cộng đồng. Hoa hồng ở đây đóng vai trò mốc chuyển: nghệ sĩ không chỉ nhìn vào thiên nhiên mà nhìn vào thời gian, tuổi tác, đời sống.
Chính họa sĩ đã chia sẻ rằng mình sinh ra ở miền quê với những sắc màu đáng nhớ: vàng của lúa chín, nâu của đất, xanh của trời, đỏ-hồng của những vạt hoa trước hiên. Những sắc ấy dường như đã ngấm vào máu thịt, và mỗi lần cầm cọ là mỗi lần trở về nội tâm. “Tranh về quê hương là không gian chuyện trò với ký ức, còn hoa hồng là cuộc trò chuyện với thời gian,” anh nói. Ở mỗi độ tuổi, mỗi bông hoa hồng mang sắc thái khác nhau — “một bông hoa chỉ thực sự đẹp khi nó mang hơi thở của người vẽ”.

Khán giả và cộng đồng trong tác phẩm
Điều đặc biệt là triển lãm không chỉ thu hút giới mỹ thuật mà mở rộng tới công chúng rộng lớn — bất cứ ai từng nhớ đồng, nhớ vườn tược, tiếng gà gáy ban mai, hương lúa trong gió… Triển lãm như một lời mời dừng lại giữa dòng đời hối hả để quay về với mình, để nhìn lại, để cảm nhận. Nhiều nhà sưu tập đã đến trước khai mạc, đặt mua tranh, chia sẻ rằng đứng trước các bức tranh họ như gặp lại hơi thở của miền quê, của tuổi thơ đã rời đi.
Triển lãm vì thế không chỉ là không gian nghệ thuật mà là trải nghiệm cảm xúc — vừa cá nhân vừa chia sẻ. Khi người xem bước từ phần tranh về quê sang phần tranh hoa hồng, họ không chỉ thấy hình ảnh mà nhìn thấy chính mình: quá khứ, hiện tại và tương lai.

Ý nghĩa và dự đoán
“Sắc Quê 7” là một dấu ấn mới trong hành trình sáng tạo của họa sĩ Quỳnh Thơm — không phô trương, không đu theo xu hướng, mà mộc mạc, hồn hậu và sâu lắng. Triển lãm đặt ra những câu hỏi về giá trị của ký ức, bản sắc và vẻ đẹp chưa cần lớn lao mà vẫn quý giá: vẻ đẹp của cái giản đơn, của nơi chốn, của cảm xúc.
Trong bối cảnh đô thị hóa nhanh, khi làng quê nhiều nơi thay đổi hình hài, khi con người dễ bị cuốn vào nhịp sống vội vã, những bức tranh ấy như một “khoảng lặng” quý giá. Và khi hoa hồng xuất hiện — loài hoa vốn gắn với lãng mạn nhưng ở đây lại mang thêm ý chí, nhân hậu và thời gian — thì triển lãm không chỉ lưu giữ cảm xúc mà đặt ra việc tái khám phá vẻ đẹp từ bên trong.

Kết
“Triển lãm ‘Sắc Quê 7’ không phải nơi trưng bày đơn thuần, mà là cuộc hành trình — hành trình về cội nguồn, hành trình nội tâm, hành trình tạo nên dấu ấn riêng qua ngôn ngữ hội họa. Khi bạn bước vào không gian ấy, bạn không chỉ nhìn tranh, mà bạn đi vào một mạch cảm xúc, một lớp ký ức, một lời nhắc về giá trị của giản dị và chân thật. Và khi bức tranh cuối cùng hiện ra — đó có thể là một mái nhà, một con đường đất, một đoá hồng — bạn sẽ nhận ra: vẻ đẹp lớn đôi khi bắt đầu từ những điều rất nhỏ nhẹ, rất Việt Nam.

PHUONG LAM
bottom of page