Dưới mái nhà triển lãm đậm chất nghệ thuật tại Hà Nội, họa sĩ Nguyễn Tuấn Cường mang tới công chúng bộ sưu tập mang tên “Men Tình” — một hành trình sâu lắng kết nối cảm xúc, ký ức miền cao và chất liệu truyền thống giấy dó.

1. Khởi nguồn cảm hứng và chất liệu
Sinh năm 1963 và xuất thân từ vùng cao đã để lại trong anh những ấn tượng sâu sắc về văn hóa bản địa. Hai yếu tố này gặp gỡ đầy tinh tế trong “Men Tình”, khi anh chọn giấy dó — chất liệu truyền thống đặc trưng của Việt Nam — làm điểm khởi đầu của sáng tạo. Bề mặt giấy có kết cấu mộc mạc, thô nhưng giàu dấu thời gian, trở thành nền cho những hình tượng tưởng chừng giản đơn nhưng chứa đựng chiều sâu: chai rượu, tấm vải đỏ, mảnh gỗ cũ...
Ở đây, vật liệu không chỉ là phương tiện mà là ký ức. Giấy dó được xử lý sao cho từng thớ, từng vết ngấm màu phản ánh thời gian và biến chuyển cảm xúc. Họa sĩ từng chia sẻ: “Giấy dó có tính truyền thống nhưng vẫn có thể hòa nhập, thể hiện được sự hiện đại” — từ đó, anh mở rộng bảng màu, đường nét mới nhưng vẫn giữ linh hồn dân tộc.
2. Hai thế giới song hành: vùng cao và đô thị
Triển lãm được bố cục thành hai mảng: vùng cao trầm lắng và đô thị sống động. Ở mảng đầu, hình ảnh người vùng cao hiện ra qua biểu tượng – cái chum rượu, mảnh vải thổ cẩm, khung cửa gỗ – chứ không phải chân dung cụ thể. Mảng thứ hai lại phản chiếu hơi thở thành phố, với gam màu mạnh, bố cục phóng khoáng hơn.
Sự đối lập ấy không tạo tách biệt, mà là đối thoại. Khi người xem di chuyển qua từng tác phẩm, họ như đang đi từ núi rừng yên tĩnh về phố xá ồn ào – hành trình ngược về nguồn và tiến tới hiện đại cùng lúc.

3. Giấy dó – từ truyền thống đến đương đại
Giấy dó vốn là chất liệu dân gian, nhưng trong tay Nguyễn Tuấn Cường, nó trở thành ngôn ngữ của nghệ thuật đương đại. Bề mặt nhăn nheo, vết thấm màu, từng thớ giấy như chứa hơi thở của thời gian. Khi màu ngấm vào, giấy không chỉ làm nền mà trở thành linh hồn của tranh.
Anh biến giấy thành người kể chuyện: kể về ký ức, về bản sắc, về con người. Những vật dụng như chai rượu, khúc gỗ, mảnh vải... khi đặt trên giấy dó không chỉ gợi hoài niệm mà mang năng lượng sống mới – vừa truyền thống, vừa hiện đại.
4. Con người vùng cao – vẻ đẹp trong lặng thầm
Nguyễn Tuấn Cường không vẽ “chân dung” vùng cao theo lối tả thực, mà vẽ cảm giác về họ. Trong tranh, người vùng cao hiện lên qua màu nâu đất, vàng trầm, nét thẳng nghiêng như nhịp núi, như nhịp sống. Đó là con người gắn bó với thiên nhiên, mộc mạc nhưng đầy kiêu hãnh.
Anh không khắc họa cảnh lao động cụ thể mà tập trung vào “tinh thần vùng cao”: bình dị, tự do và nồng nàn. Mỗi bức tranh vì thế như một lát cắt nhỏ của ký ức – vừa riêng tư, vừa mang tính cộng đồng.
5. Tình yêu, gắn kết và chiều sâu nội tâm
Tên triển lãm “Men Tình” là sự kết hợp của men say và tình người. Men rượu trong tranh tượng trưng cho cảm xúc, cho sự gắn kết – thứ men khiến con người tìm đến nhau, sẻ chia và đồng cảm.
Họa sĩ chia sẻ: “Trong triển lãm, tôi muốn nói lên sự gắn kết trong gia đình, trong cộng đồng, hòa quyện qua đường nét, màu sắc, hình họa.” Quả thật, những gam màu ấm, nét cọ đằm và mảng sáng tối được đặt cạnh nhau như câu chuyện về tình thân – vừa cụ thể, vừa trừu tượng.

6. Không gian triển lãm và giá trị cộng đồng
“Men Tình” diễn ra tại Area 75 – Art & Auction (Hà Nội) từ 17 đến 27/10/2025, thu hút sự quan tâm của giới chuyên môn và công chúng. Trong nhịp sống đô thị nhanh, triển lãm như một khoảng lặng, giúp người xem “chạm” vào ký ức vùng cao, chạm vào nét mộc của giấy dó.
Không chỉ là không gian thưởng lãm, “Men Tình” còn trở thành nơi giao hòa văn hóa, nhắc nhớ người trẻ về giá trị dân tộc và sức sống của nghệ thuật truyền thống trong đời sống hiện đại.
7. Kết nối truyền thống – hiện đại – bản sắc
“Men Tình” thể hiện khả năng dung hòa tuyệt vời giữa truyền thống và hiện đại. Giấy dó – tưởng chừng chỉ thuộc về quá khứ – được tái sinh trong ngôn ngữ nghệ thuật đương đại. Họa sĩ không chỉ bảo tồn mà làm mới: biến vật liệu thành cảm xúc, biến ký ức thành hình ảnh, biến vùng cao thành điểm hội tụ của hiện tại.
8. Kết luận
“Men Tình” không ồn ào, không phô trương, nhưng để lại dư âm rất lâu. Đó là lời kể mộc mạc bằng giấy dó về con người vùng cao – nơi tình cảm, ký ức và nghệ thuật hòa làm một.
Rời khỏi triển lãm, người xem vẫn cảm thấy trong mình chút “men” – men của cảm xúc, của tình người, và của niềm tự hào về bản sắc Việt.
