top of page

Hà Nội của Dũng: không đông, mà trầm

Những khoảnh khắc “bừng sáng” giữa gam trầm
Điều đặc biệt trong hai cuộc triển lãm là khả năng “bừng sáng” một khoảnh khắc: một tia nắng xuyên qua mái hiên, một khoảng sáng trên khung cửa, một lớp sơn mỏng giữ lại dấu vết thời gian. Tác phẩm như “Cuối phố Phạm Hồng Thái” dùng mảng ánh sáng để dẫn người nhìn vào sâu trong chiều sâu không gian, dù cảnh xung quanh có thưa — màu sắc vẫn không bị mờ nhạt, mà trở nên tinh tế.
Mảng tối không phải là phủ bóng triệt để, mà là nền để ánh sáng lên tiếng. Đó là biên độ giữa tĩnh và động — giữa mảng tối và vệt sáng — mà Dũng khéo léo điều tiết để người xem không phải chỉ nhìn mà còn rung cảm.

Sự kết nối giữa cái cũ và cái mới
Một trong những thử thách lớn đối với họa sĩ là làm sao để cái cũ và cái mới không mâu thuẫn, mà đối thoại. Dũng cho rằng không thể cứ dùng mái ngói xưa, cửa võng cổ mà trưng bày như di sản, nếu không có trải nghiệm thực tế để “ăn khớp”. Ông chấp nhận những mái hiên cơi nới, những biển hiệu, những lều bạt phố chợ — nhưng qua nét vẽ của ông, những cái ấy không mất tính thẩm mỹ mà được đặt vào trong mạch cảm xúc chung, trở nên có duyên.
Và đó cũng là cách ông phản ánh Hà Nội hôm nay: không phải hồi tưởng cổ điển, mà chấp nhận đổi thay, để rồi từ đó chọn lựa và đặt vào tranh những gì “còn đẹp, còn giá trị”. Khi phố xá hiện đại, các cửa hiệu cách điệu, mái bê tông chen vào mái ngói — ông không phủ định, mà đặt cạnh — để người xem cảm nhận “Hà Nội của đan xen”, vừa cũ vừa mới trong một thể thống nhất.

Hà Nội – Thiên đường của người yêu nhìn
Không ít người xem bước vào triển lãm và nói: “Tôi thấy mình trong tranh.” Hà Nội trong tranh của Dũng không phải hình ảnh đại diện, mà là bản thể cho cảm xúc — mỗi người có thể nhìn vào đó ký ức của riêng mình: con ngõ từng đi qua, mái hiên từng nương bóng nắng, chiếc xích lô qua đội hình cây lá vàng…
Cũng vì thế, triển lãm như lời mời: hãy bước chậm lại, buông vội bộn bề, để lắng nghe nắng, lá, mái hiên, và để nhớ rằng, trong cái thưa vắng ấy, Hà Nội vẫn sống bằng cảm xúc, bằng ký ức và bằng những khoảng lặng tinh tế.
Và khi mùa thu về, khi lá rơi rụng, Hà Nội không nhạt nhẽo — nó dịu dàng, tinh tế, mời gọi mỗi người dừng chân và nhìn. Qua tranh, Dũng không chỉ vẽ Hà Nội — ông mời mọi người “về Hà Nội trong lòng.”

PHUONG LAM
bottom of page